Saturday, April 17, 2010

Con lừa và người lữ hành

Có một anh chàng có hẹn đi ăn giỗ nhà người bạn ở bên kia núi nên đi tìm thuê một con lừa. Anh ta bắt gặp một con lừa và ngã giá: "Ta muốn đi qua bên kia núi, chỗ ngọn đồi có chong chóng trước trưa ngày mai. Mi đưa ta đi được chứ?"

Ngẫm nghĩ một chút, con lừa trả lời: "Đường khá xa, sẽ không được thong thả đâu. Cho nên giá hơi cao một chút, sáu bao cà-rốt?"

"Được thôi, không thành vấn đề. Ta cũng đang gấp." - Anh chàng trả lời.

Thế là cả hai lên đường. Đường xa, mà lại phải tới đó trước buổi trưa nên con lừa đi cũng nhanh hơn mọi khi. Cứ khi nào cảm thấy mệt, nghĩ tới sáu bao cà-rốt kia, con lừa lại cảm thấy hứng khởi trở lại. Sáu bao cà-rốt đổi cũng hời, bình thường đi nhiêu đó nó chỉ lấy có hai bao thôi, tất nhiên là mọi khi thời gian không gấp rút như vầy. Hơn nữa, mùa đông đang đến, sáu bao cà-rốt đủ cho nó chịu đựng qua được những cơn rét khắc nghiệt cắt da cắt thịt của lão chúa tuyết. Thế là chú lừa ta lại đi nhanh hơn, tạm thời quên đi con đường đá gập ghềnh đang bào mòn những guốc chân của nó và anh hành khách đang ngủ gà ngủ gật trên lưng.

Trời quá trưa một chút, anh hành khách sau một lúc mê mệt chợt tỉnh dậy. Anh nhìn quanh và hỏi con lừa: "Sau mi lại đưa ta đi đường này?"

"Tôi vẫn hay đi đường này mà. Anh cứ yên tâm." - Con lừa đáp.

Anh chàng hỏi tiếp: "Thế trên đường này có cái chợ nào không?"

"Không! Chi vậy?" - Con lừa hỏi lại.

"Ta phải ghé chợ mua ít quà. Mi đưa ta vòng qua đường kia được không? Chỉ vòng một cái thôi mà, cũng không xa hơn đường này bao nhiêu đâu."

Sau một chút đắn đo, con lừa nói: "Thôi được. Từ đây có đường tắt đi qua chợ bên kia. Tôi sẽ đưa anh đi theo đường đó." - có hơi xa hơn tí, nhưng với nó thì nhiêu đó đổi sáu bao cà-rốt vẫn là hời.

Thế là con lừa chở anh hành khách hào phóng của mình đi tắt băng qua một quãng rừng thưa để tới chợ. Tại đây, anh chàng ghé lại mua một số thực phẩm và quà cáp. Sau đó cả hai lại tiếp tục hướng về bên kia ngọn núi.

Khi mặt trời đang thập thò chuẩn bị lẫn vào dưới những cánh rừng bạt ngàn để chạy trốn khỏi một ngày vất vả, nhóm lữ hành một người - một lừa của chúng ta cũng vừa tới bìa rừng. Đây đó ven đường thấp thoáng bóng những căn nhà lợp tranh của những người tiều phu sống dọc theo bìa rừng. Con lừa định bụng sẽ ghé vào môt căn nhà xin ngủ nhờ qua đêm, nhưng anh chàng nói: "Này, phía trước có một cái ngã ba. Rẽ trái sẽ đi vào thị trấn. Ở đó chúng ta có thể thuê được một căn nhà trọ ấm áp qua đêm nay."

"Nhưng giá sẽ cao đấy. Hơn nữa từ đây đến đó cũng mất một canh giờ, lại không thuận đường." - Con lừa nói.

"Không sao, mi đâu phải trả tiền mà mi lo. Ở đó mi cũng có một cái chuồn lót cỏ khô, đỡ hơn ở đây mi phải chịu buộc ngoài trời."

Bị cám dỗ bởi cái chuồn đầy cỏ khô, con lừa gật đầu: "Ừ, thôi được. Ta đi đến đó vậy. Nhưng sáng phải dậy sớm vì chúng ta còn phải quay lại ngã ba trước khi đi tiếp."

Thêm một canh giờ để đến thị trấn, cả hai có một đêm nghỉ ngơi tại một nhà trọ khá sang trọng. Tuy nhiên, chuồng lót cỏ khô không giúp được cho chú lừa của chúng ta lấy đủ sức lực bù cho hai canh giờ bị mất. Nó ráng thức sớm, nhưng cả ngày đi đường mệt mỏi, lại phải đi nhanh hơn mọi khi, khiến cho nó không thể rời khỏi chuồn trước khi mặt trời mọc. Anh hành khách hào phóng thấy nó khá mệt mỏi nên cũng không hối nó, để nó lấy lại sức bước vào chặng đua cuối cùng.

Quay trở lại ngã ba, bị mất hai canh giờ, tính ra thì trên chặng đường cuối này con lừa phải đi nhanh gấp rưỡi ngày hôm qua mới mong tới đích đúng giờ. "Uhm, thôi thì bốn bao cà-rốt, mình vẫn còn lời hai bao. Thôi cố lên." - Con lừa ngẫm nghĩ. Thế là nó và anh hành khách tiếp tục con đường đến ngọn đồi có chong chóng.

Đi được thêm khoảng hai canh giờ với tốc độ tối đa có thể, cả hai đi đến một con suối mà trước kia chỉ là một con suối nhỏ, nhưng sau vài trận mưa trong tháng qua mà giờ trở nên một dòng chảy siết luồn lách giữa những mõm đá nhọn do nước bào mòn. Anh hành khách nhìn dòng nước một cách đầy ngán ngẫm: "Thôi, xuôi xuống hạ lưu một tí có một cây cầu. Chúng ta đi qua cây cầu đó vậy."

"Nhưng mà chúng ta sẽ trễ mất?" - Con lừa nhấp nhõm.

"Chịu thôi. Ta không muốn bị té lên mấy mõm đá kia đâu." - Anh chàng nhăn nhó đáp.

Thế là cả hai lại mất thêm hai canh giờ để vượt qua con suối. Anh chàng giục: "Ta biết mi cũng mệt, nhưng mà mi có thể cố lên chút nữa không? Chúng ta trễ rồi, nhưng không thể để trễ hơn được nữa."

Con lừa phì phò đáp: "Tôi hiểu, tôi sẽ cố vậy."

Tiếp tục đoạn đường còn lại, tuy không nhanh như lúc sáng nhưng con lừa cũng cố hết sức có thể: "Ít ra thì cũng còn sáu bao cà-rốt, đỡ hơn là bỏ công nhọc nhằn gần một ngày rưỡi mà không có bao nào." - con lừa tự động viên mình.

Cuối cùng thì cả hai cũng tới được ngọn đồi có chong chóng, dù là đã quá trưa một tí. Tiệc giỗ cũng đã xong rồi, khách khứa cũng đang chuẩn bị ra về. Con lừa thấy thế cũng lấy làm áy náy nhưng cũng đành chịu. May mà anh hành khách cũng thông cảm nên vẫn trả sáu bao cà-rốt cho con lừa.
(ltvan)

Friday, February 19, 2010

2010

Cái bài này tới bây giờ mới viết là hơi bị trễ. Cứ lu bu rồi lại quên khuấy mất.

Đây là những thu hoạch trong năm con Trâu:
  • Nợ: Suốt cả năm nợ như chúa chỗm (mà không phải nợ tiền nha, chỉ có nợ task với nợ tình thôi). Nợ nhiều người quá trả không biết tới bao giờ mới hết, hix... Cuối năm giải quyết cũng gần hết nhưng cũng vẫn còn nhiều. Cụ thể một cái nợ mà chủ nợ là bản thân mình: tự hứa viết một bài viết trước Tết, ý tưởng thì okie rồi mà tới giờ vẫn chưa triển khai được.
  • Cày bừa: Năm vừa rồi là năm của công việc. OT liền tù tì 6 tháng trời, để rồi sau đó đi chơi liên tục suốt một tháng mà vẫn còn bị dư âm của OT. Hậu quả là tek skill thì tiến bộ còn soft skill và love skill thì tuột dốc thê thảm. :( :( Cuối năm hiệu suất làm việc giảm đi rõ rệt.
  • Rối: Thời gian gần như không kiểm soát được. Cứ chạy đầu này đầu nọ rồi thì một đống tasks không biết xếp như thế nào cho đúng. Đầu óc cứ rối tinh lên.
  • Mất mát: Mất đi một người yêu quí trong gia đình. Và một tình bạn đang lung lay. 
  • Dại dột: Là một trong những hậu quả của cày bừa, năm rồi làm nhiều chuyện dại dột quá. Tự an ủi là sau mỗi lần dại ta lại trưởng thành hơn.
Mục tiêu cho năm con Cọp:
  • Tình cảm: Tìm một ngọn lửa sưởi ấm con tim giá băng này (@_@).
  • Cá nhân: Cân bằng lại kỹ năng mềm và kỹ năng cứng. Rèn luyện thêm khả năng tổ chức tư duy và công việc.
  • Công việc: Kiếm vài vé đi du lịch cho nhóm. :D Muốn nhóm được đi du lịch thì sản phẩm phải thành công. Càng thành công thì đi du lịch càng xa. ;)
  • Gia đình: Dọn dẹp lại căn phòng cho gọn gàng. Chỉ thế thôi. (-_-!)
  • Bạn bè: Đi chơi nhiều hơn như dạo cuối năm.
  • CLB: Nghĩ ra được cách gì đó để vực dậy CLB.

Wednesday, January 13, 2010

Bình loạn về bài báo "Chuyện của những thành phần dôi dư nơi công sở"

Hôm nay tình cờ đọc được bài báo này từ một người bạn, mọi người có thể xem link bài báo ở đây:
http://dantri.com.vn/c133/s133-371425/chuyen-cua-nhung-thanh-phan-doi-du-noi-cong-so.htm

Đọc xong bài viết, ấn tượng đầu tiên là cảm thấy một sự thật đầy bất công. Người có năng lực lại không được trọng dụng, người không có năng lực lại lên như diều gặp gió. Làm thế nào để có thể thay đổi được cán cân lệch này? Những người như Lân với Lan đầy ra đó, có đem ra bắn cũng không hết. Chưa kể đến việc có cung mới có cầu, có người thích ngọt mới có kẻ nịnh. Có nghĩ mãi cũng không thể giải quyết được vấn đề...

Tuy nhiên mọi vấn đề đều có thể được giải quyết nếu đặt lại vấn đề theo một cách khác, ta thử đặt câu hỏi "làm thế nào để Thảo nhận được tương xứng với những gì Thảo làm được?", hoặc "liệu Thảo đã nhận được tương xứng với những gì Thảo làm được hay chưa?".

Mọi mối quan hệ đều được xây dựng dựa trên nguyên tắc win-win, tức đôi bên cùng có lợi. Trong quan hệ làm ăn thì win ở đây chính là lợi ích vật chất. Còn như trong mối quan hệ cha-mẹ và con cái thì win ở đây có thể ví như là niềm vui sướng hạnh phúc của người mẹ khi thấy con mình khôn lớn.

Trong trường hợp của Thảo, cần xem xét lại cán cân lợi ích giữa Thảo và công ty. Nếu cán cân đó nghiên về phía công ty nhiều hơn, có lẽ tốt nhất là Thảo nên đi tìm nơi khác. Trong trường hợp bằng hoặc ngược lại, Thảo cần phải tự đặt cho mình một câu hỏi là "liệu mình có thể làm gì để cải thiện tình thế". Nếu như theo bài báo mô tả thì có vẻ trường hợp 2 nhiều hơn vì những bài Thảo viết còn chưa được đăng lên thì chắc chắn là phần lợi về phía công ty là không nhiều.

Như vậy, để cải thiện tình hình thì Thảo phải làm gì đây? Thay đổi bản thân để trở thành một con người khác? Chắc chắn đây không phải là cách tôi muốn đề cập. Theo tôi, ngoài việc liên tục nâng chất cho những bài viết của mình, Thảo có thể có những lựa chọn sau:

  1. Vận dụng hết tài năng và năng lực của mình để viết những bài viết theo những mảng đề tài thu hút nhiều độc giả hơn, đem lại cho tòa soạn một nguồn thu nhập lớn. Bằng cách này tất nhiên Thảo cũng sẽ được công ty trọng dụng. Tuy nhiên đây cũng không phải là cách mà nhiều người thích vì nó không theo đúng sở trường của họ.
  2. Những bài viết về xã hội dù viết tốt cách mấy thì cũng không thể đem vào một tờ báo kinh tế. Thảo có thể chuyển chỗ làm sang một chỗ khác, nơi mà những bài viết của Thảo có nhiều giá trị hơn, và tương ứng cô cũng nhận được xứng đáng hơn.
  3. Trong trường hợp Thảo không muốn chuyển chỗ làm, hoặc là vì lý do cơm áo gạo tiền, nếu ở những chỗ làm khác dù được coi trọng hơn nhưng mức lương cũng chẳng là bao, Thảo có thể dùng cách đóng góp lợi ich gián tiếp bằng cách viết nhiều bài thật hay đăng lên blog, hoặc gửi đến những tạp chí nghệ thuật, xã hội hay chính trị... nơi mà ở đó những bài viết của Thảo sẽ nhận được nhiều lời phê bình đánh giá. Từ đó góp phần xây dựng nên danh tiếng cho bản thân. Danh tiếng này sẽ chính là cầu nối để nâng cao danh tiếng và uy tín của công ty, đem lại lợi nhuận cho công ty. Ví dụ nếu blog Thảo được nổi tiếng nhiều người biết thì qua đó họ sẽ biết đến tên tuổi công ty Thảo đang làm việc.Và tất nhiên công ty sẽ chẳng dại gì mà bạc đãi một người như Thảo.

Tuy rằng cuộc đời không phải chỉ có màu hồng, nhưng nếu bạn có thể nhìn vấn đề dưới lăng kính tích cực, bạn sẽ luôn tìm thấy đáp án cho mọi khó khăn. Chúc Thảo ngày càng thành công trong sự nghiệp cũng như cuộc sống.

Saturday, January 02, 2010

Cách mới để vào facebook

Lưu ý: cách này không dùng được trong mạng công ty có firewall proxy. Công ty nào mà firewall NAT thì dùng bình thường. Để biết firewall gì thì bạn vô Internet Option, Connections, LAN (với Firefox thì Tools Options, Advanced, Network, Settings) để xem có dùng proxy tĩnh nào chưa. Nếu có thì là firewall proxy, nếu không là NAT.

Bạn tạo một file có tên proxy.pac bằng Notepad với nội dung sau:
function FindProxyForURL(url, host) {
if (shExpMatch(url,"http://www.facebook.com/*")
|| shExpMatch(url,"http://apps.facebook.com/*"))
{
return "PROXY 66.154.98.24:3128; DIRECT";
}
return "DIRECT";
}

Lưu lại vào đâu đó trong máy rồi vào (IE7) Internet Options, Connections, LAN Settings hoặc (Firefox) Tool Options, Advanced, Network, Settings), chọn Automatic proxy configuration, gõ vào đó đường dẫn đến file proxy.pac bạn mới lưu bắt đầu bằng "file://", ví dụ:
file://d:/my documents/proxy.pac

Lưu ý là tất cả các dấu phân cách trong đường dẫn đều là "/", không phải "\".

Đoạn script này sẽ dẫn mọi request đến www.facebook.com và apps.facebook.com qua một proxy, nhưng mọi request liên quan đến đăng nhập trên facebook cũng như mọi request khác vẫn đi bình thường, bạn có thể an tâm là những thông tin nhạy cảm của bạn sẽ không đi qua proxy.