Wednesday, December 17, 2008

Entry for December 17, 2008

Hôm nay lên quét dọn blog chơi. Để lâu nữa bụi đóng thành núi mất thôi.

Năm nay mình đã được những gì nhỉ?

  1. Hối tiếc: Mất đi một thứ mà mình chưa bao giờ nghĩ là mình có, ít nhất là cho đến khi nó mất đi. Đúng là xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt.
  2. Cô đơn: Noel năm nay lại một mình... Mục tiêu tìm được bạn gái trong năm nay thế là không hoàn thành được. Hi vọng năm sau sẽ khá hơn.
  3. Bối rối: Mới vừa nhận được thêm một câu "Sao V khách sáo quá". Hix... Mình nghe câu này đến mấy lần trong năm. Mình thừa nhận là mình khá dở trong khoản ăn nói này. Không biết phải nói tiếng "cảm ơn" như thế nào mới là không khách sáo đây?
  4. Bận rộn: Ngày ngày đi làm từ 9h sáng đến tận 7-8h chiều. Hix... Gần đây vừa chuyển sang nhóm mới, cắt luôn đường VPN vào công ty, nên về nhà cũng không còn cần phải lo việc công ty nữa, cũng đỡ hơn được một chút. Tuy cũng còn vài việc lặt vặt bên ngoài chiếm hết mấy buổi tối nhưng hi vọng hết năm nay sẽ thu xếp xong. Năm sau sẽ có thêm thời gian đầu tư cho CLB và cho cá nhân nữa.
  5. Xì-trét: Vẫn không làm được cái việc xử lý nhiều tình huống cùng một lúc. Có lúc chỉ biết làm như cái máy, cứ làm theo quán tính mà chả biết mình đang làm gì. Đau cái đầu...
  6. Thất vọng: nhiều thứ không được như mong muốn. Mình đặt kỳ vọng cao quá chăng?
  7. Dang dở: Kế hoạch học guitar trong năm nay cũng chưa thực hiện được. Thay vào đó là học nhảy chập chững được vài bước. Cũng coi là tạm chấp nhận được. À còn vụ tiếng Nhật nữa, cũng muốn đi học mà vẫn chưa có thời gian đi được. Tình hình này thì năm sau cũng chưa chắc đi được. Hix...

Sunday, November 02, 2008

Ngụy biện và tình yêu

Một câu chuyện khá thú vị sưu tầm được từ blog của bạn U:

Từ lâu tôi đã muốn chiếm được Po-lie-xpai. Xin nói rõ thêm rằng lòng mong muốn này của tôi, về thực chất, không thuộc phạm trù tình cảm. Dĩ nhiên, Po-li là một cô gái làm mọi người xúc động, nhưng tôi không phải loại người để trái tim chi phối cái đầu. Tôi muốn có Po-li vì một lý do được cân nhắc kỹ càng, hoàn toàn có tính chất lý trí.

Tôi đang học năm thứ nhất trường Luật. Vài năm nữa, tôi sẽ ra trường hành nghề. Tôi biết rất rõ tầm quan trọng của kiểu người vợ khả dĩ đem lại thành công rực rỡ cho một luật sư. Những luật sư ăn nên làm ra mà tôi đã quan sát, hầu như không trừ một ai, đều có vợ là những phụ nữ đẹp, duyên dáng, thông minh. Po-li hoàn toàn đáp ứng điều đó, trừ một phương diện.

Cô ta đẹp, cái đó đã hẳn. Tuy cô chưa có kích thước của một "hoa hậu", nhưng tôi tin chắc là thời gian sẽ bổ sung vào những thiếu sót đó. Cô ta đã có sẵn những tiền đề rồi.

Cô ta rất duyên dáng, đó cũng là một điều chắc chắn. Tôi muốn nói là vẻ người cô ta rất hấp dẫn, dáng vóc thanh mảnh, phong thái, tự nhiên, cử chỉ tỏ rõ là con nhà nề nếp loại nhất. Cung cách cư xử ăn uống của cô thật là không chê vào đâu được.

Nhưng cô ta không thông minh. Nói thật tình, cô ta còn có vẻ đi theo hướng ngược lại. Nhưng tôi tin rằng dưới sự hướng dẫn của tôi, cô sẽ trở nên thông minh. Dẫu sao thì cũng đáng công thử xem thế nào. Xét cho cùng, làm cho một cô gái đẹp ngu đần trở thành thông minh còn dễ hơn là làm cho một cô gái thông minh nhưng xấu trở thành đẹp.

Cuộc hẹn gặp đầu tiên của tôi với Po-li có tính chất một cuộc điều tra. Tôi muốn tìm hiểu xem tôi sẽ phải làm gì để nâng trí tuệ của cô ta lên tới cái mức cần thiết. Trước hết tôi đưa Po-li đi ăn.

- Trời, bữa ăn ngon tuyệt - Po-li nói sau khi chúng tôi rời khỏi hiệu ăn.

Rồi tôi đưa cô đi xem chiếu bóng.

- Trời, phim hay tuyệt - Po-li nói sau khi chúng tôi rời khỏi rạp.

Sau đó tôi tiễn cô về nhà.

- Trời, hôm nay đi chơi tuyệt quá! - Po-li nói sau khi tạm biệt tôi, chúc tôi ngủ ngon.

Tôi trở về nhà, lòng nặng trĩu. Tôi đã đánh giá quá thấp khối lượng công việc tôi đã phải làm. Cô gái thiếu hiểu biết một cách khủng khiếp! Mà chỉ cung cấp hiểu biết cho cô ta thôi cũng không đủ. Trước hết mọi chuyện, phải dạy cho cô ta biết suy nghĩ. Chuyện này có vẻ là một nhiệm vụ không phải nhỏ. Và thoạt đầu, tôi đã có ý buông cô ta cho Pi-ti Be-lô, một anh chàng vẫn ve vãn cô. Nhưng rồi tôi lại nghĩ đến khuôn mặt, thân hình đẹp đẽ, hấp dẫn của cô, cái cách cô bước vào một căn phòng và cái lối cô cầm dao, cầm dĩa, thế là tôi quyết định sẽ cố gắng một phen.

Tôi đi vào công việc này một cách có kế hoạch, có hệ thống, như trong mọi việc tôi làm. Trước hết tôi dạy cô về lô-gíc. Tôi học Luật và đang học môn Lô-gic, cho nên nắm rất vững vấn đề. Lần gặp sau tôi bảo Po-li :

- Này em, tối nay chúng ta đi chơi nói chuyện.

- Ô, tuyệt quá! - Po-li đáp.

Chúng tôi tới công viên, ngồi dưới một gốc cây sồi cổ thụ và cô nhìn tôi, vẻ chờ đợi :

- Chúng ta nói chuyện gì bây giờ, hở anh ?

- Nói chuyện về lô-gíc.

Po-li suy nghĩ một lát rồi quyết định là cô ta thích vấn đề đó:

- Tuyệt!

Tôi hắng giọng:

- Lô-gíc là khoa học về tư duy. Trước khi biết cách suy nghĩ đúng đắn, trước hết chúng ta phải học cách nhận ra những cái ngụy biện thông thường của lô-gíc. Tối nay chúng ta nói về vấn đề đó.

- Tuyệt! - Po-li vỗ tay ra vẻ rất thích thú.

Tôi chớp mắt nhưng vẫn dũng cảm tiếp tục:

- Trước hết, chúng ta hãy nghiên cứu cái ngụy biện gọi là "phép đơn giản hóa".

- Ôi, anh nói đi - Po-li giục tôi, hai hàng lông mi chớp chớp, chờ đợi.

- Phép đó trỏ một lý lẽ dựa trên một sự-khái quát hóa không đúng. Thí dụ: tập thể dục là tốt. Do đó ai ai cũng phải tập thể dục.

- Đồng ý! Em đồng ý đấy. - Po-li hăm hở - ý em muốn nói là tập thể dục rất tuyệt, nó làm cho cơ thể cân đối, đẹp ra và vân vân...

Tôi nhẹ nhàng bảo:

- Po-li, lý lẽ đó là ngụy biện. "Tập thể dục là tốt" là một khái quát hóa không đúng. Chẳng hạn, nếu ta đau tim, thì tập thể dục là không tốt, mà còn là có hại. Nhiều người được bác sĩ dặn là không được tập. Cho nên ta phải xác định cho đúng sự khái quát hóa đó: phải nói là "tập thể dục, thường là tốt" hay là "tập thể dục là tốt đối với nhiều người". Nếu không ta sẽ phạm phải cái lối ngụy biện "đơn giản hóa". Em rõ chưa nào?

- Chưa. - Po-li thú thật - Nhưng hay lắm! Anh nói nữa đi!

- Em đừng giật tay áo anh như thế. - Tôi bảo, rồi nói tiếp - Rồi đến lối ngụy biện gọi là "Khái quát hóa vội vã". Em hãy nghe cho kỹ: Anh không nói được tiếng Pháp, em không nói được tiếng Pháp. Pi-ti Be-lô không nói được tiếng Pháp. Do đó anh phải kết luận rằng ở trường đại học Mi-nê-xô-ta này, chẳng ai nói được tiếng Pháp cả.

- Thật à? - Po-li ngạc nhiên hỏi - Không ai nói được à?

Tôi cố gắng che giấu nỗi thất vọng, bực dọc:

- Po-li, đấy là một ngụy biện. Khái quát hóa quá vội vã. Có quá ít thí dụ để đảm bảo cho một kết luận như vậy.

Po-li hối hả giục:

- Anh còn biết những ngụy biện gì nữa không? Thật là tuyệt, có lẽ còn tuyệt hơn cả khiêu vũ nữa chứ!

Tôi cố gạt đi nỗi thất vọng đang dâng lên trong lòng. Tôi đang làm một việc uổng công với cô gái này, có lẽ chẳng đi đến đâu cả. Nhưng được cái là tôi kiên nhẫn nên vẫn tiếp tục:

- Rồi đến lối ngụy biện "Nhân quả sai". Em nghe đây : chúng ta đừng nên rủ Bin đi chơi nông thôn. Mỗi lần rủ anh ta đi là trời lại mưa.

Po-li thốt lên :

- Đúng thế đấy! Em biết có một người như vậy. Một cô gái, tên là Ơ-la Bếc-cơ, không sai một lần nào. Cứ có cô ta đi cùng là y như rằng trời mưa...

Tôi hơi gắt :

- Po-li, đó là ngụy biện. Ơ-la Bếc-cơ không làm ra mưa. Cô ta chẳng liên quan gì đến trời mưa hết. Em đã phạm vào ngụy biện nếu em trách cứ Ơ-la Bếc-cơ về chuyện trời mưa.

Po-li tiu nghỉu hứa :

- Vâng, em sẽ không bao giờ làm thế nữa. Anh giận em đấy à ?

Tôi thở dài :

- Không, Po-li, anh không giận em.

- Thế anh nói nữa về ngụy biện đi!

- Ta hãy xem xét lối "tiền đề mâu thuẫn"

- Vâng, vâng, anh nói đi. - Po-li nói, ánh mắt sáng lên vì sung sướng.

Tôi hơi cau mày, nhưng đã trót đâm lao ...

- Đây là một thí dụ : Nếu Chúa làm được mọi việc, vậy thì liệu Chúa có thể làm ra được một tảng đá mà Chúa không thể nhấc lên nổi không ?

- Tất nhiên là được rồi còn gì nữa. - Po-li đáp ngay.

- Nhưng em không thấy là nếu Chúa có thể làm được bất cứ việc gì, thì Chúa có thể nhấc nổi hòn đá chứ ?

- Ừ nhỉ. - Po-li có vẻ suy nghĩ - Thế thì có lẽ là Chúa không làm được hòn đá đó.

- Nhưng Chúa làm được mọi chuyện cơ mà ! - Tôi nhắc.

Po-li gãi gãi cái đầu xinh đẹp nhưng trống rỗng của cô, cuối cùng cô thú nhận :

- Em chẳng biết thế nào nữa.

- Dĩ nhiên là em biết làm sao được. Vì khi tiền đề của một lý lẽ mâu thuẫn với nhau thì không thể có lý lẽ được nữa. Nếu như có một sức mạnh không gì cưỡng nổi thì không thể có một vật gì không thể lay chuyển được. Nhưng nếu có một vật không thể lay chuyển được thì tất nhiên là không thể có một sức mạnh không gì cưỡng nổi. Rõ chưa ?

- Anh nói cho em nghe rõ thêm nữa đi. - Po-li hăng hái nói.

Tôi nhìn đồng hồ :

- Có lẽ tối nay nên dừng lại ở đây thì hơn. Bây giờ anh đưa em về, em sẽ ôn lại tất cả những cái đã học. Tối mai chúng ta sẽ tiếp tục học bài mới.

Tôi đưa Po-li về ký túc xá của cô. Cô cho tôi biết là cuộc đi chơi trò chuyện tối đó thật là tuyệt. "Cực kỳ đấy!" - Cô nói. Còn tôi thì buồn rầu trở về chỗ tôi ở. Có vẻ dự định của tôi sẽ thất bại mất thôi. Cô gái rõ ràng là có cái đầu không hiểu nỗi lô-gíc.

Nhưng rồi tôi lại nghĩ lại. Tôi đã phí mất một buổi tối. Mất một buổi nữa cũng chẳng sao. Biết đâu đấy. Có thể đâu đó trong cái trí óc tắt ngấm của cô ta vẫn còn âm ỉ vài cục than hồng, biết đâu tôi chẳng làm cho chúng bùng cháy lên. Đành rằng chẳng có nhiều nhặn hi vọng gì, nhưng tôi quyết định thử thêm một lần nữa.

Tối hôm sau, ngồi dưới gốc cây sồi, tôi bảo :

- Ngụy biện mà tối nay chúng ta đề cập đến là "Dùng thương hại làm mủi lòng".

Po-li run lên vì thích thú.

- Em hãy nghe cho kỹ nhé. Một người đi xin việc. Khi ông chủ hỏi khả năng chuyên môn của anh ta thì anh ta trả lời là anh ta có một vợ và sáu con, vợ thì què quặt không làm được gì, con cái thì chẳng có gì ăn, không có áo mặc, chân không có giày, nhà thì không có giường, không có than mà mùa đông lại sắp tới ...

Môt giọt nước mắt lăn trên gò má hồng của Po-li. Cô sụt sịt :

- Ôi, thật là thảm quá !

- Đúng, thật là thảm. - Tôi đồng ý - Nhưng đó không phải là một lý lẽ. Người kia đã không trả lời vào câu hỏi của chủ về khả năng chuyên môn của anh ta mà lại đi kêu gọi lòng thương của chủ. Anh ta đã phạm vào ngụy biện "Dùng thương hại làm mủi lòng". Em hiểu chưa ?

Cô ấp úng :

- Anh có khăn mùi xoa đấy không ?

Tôi đưa mùi xoa cho cô và cố nén tiếng hét đang ứ lên cổ trong khi cô ta lau nước mắt. Tôi cố kiềm chế giọng nói của mình cho bình thường :

- Bây giờ ta bàn đến "Loại suy sai". Đây là một thí dụ : Sinh viên phải được phép nhìn vào sách giáo khoa trong khi thi. Xét cho cùng thì các nhà phẫu thuật trong khi mổ, có máy X-quang hướng dẫn, luật sư khi cãi trước tòa, có giấy tờ, văn bản trong tay, thợ mộc dựng nhà có bản thiết kế hướng dẫn... Vậy thì tại sao sinh viên lại không được phép xem sách khi thi ?

Po-li hăng hái nói :

- Ồ, đúng là một ý cực kỳ hay mà nhiều năm nay em chưa từng nghe thấy.

Tôi nói sẵng :

- Po-li. Lý lẽ đó hoàn toàn sai. Bác sĩ, luật sư, thợ mộc, ... không phải là đang thi để xem họ đã học được những gì, khác với anh sinh viên. Hoàn cảnh họ hoàn toàn khác, không thể loại suy được.

- Em vẫn cho đó là một ý cực kỳ ... - Po-li nói.

- Cực kỳ... con khỉ - tôi lầm bầm, nhưng tôi vẫn ngoan cường tiếp tục - Sau đây ta xét đến ngụy biện "Giả thuyết trái với thực tế".

- Nghe có vẻ hay đấy nhỉ - Po-li nói.

- Em nghe đây : Nếu bà Quy-ri không tình cờ để quên một phim ảnh trong ngăn kéo cùng với một mẩu quặng Ra-đi-um thì ngày nay thế giới chẳng biết gì về Ra-đi-um hết.

- Đúng - Po-li gật gật - Anh có xem phim không ? Chà, thật là mê li ! Tài tử Oanh-tơ Pít-giơn thật là hết ý!...

- Em có thể quên cái nhà ông Pít-giơn đó đi một lát được đấy - Tôi lạnh lùng nói - Anh muốn chỉ ra rằng lời tuyên bố đó là một ngụy biện. Có thể bà Quy-ri sẽ tìm ra Ra-đi-um một ngày nào sau đó. Có thể một người khác sẽ tìm ra. Không thể bắt đầu bằng một giả thuyết không thật rồi từ đó rút ra những kết luận có cơ sở được.

- Đáng lẽ ra họ phải để Oanh-tơ Pít-giơn đóng nhiều phim hơn mới phải. - Po-li nói - Em chẳng được xem thêm phim nào có anh ta nữa.

Tôi quyết định thử một lần cuối cùng. Chỉ một lần nữa thôi. Máu thịt con người chịu đựng cũng có giới hạn.

- Ngụy biện tiếp theo được gọi là "Bỏ thuốc độc vào giếng".

- Ồ, kỳ lạ nhỉ ? - Po-li trố mắt.

- Hai người tranh luận với nhau. Người thứ nhất đứng dậy nói "Đối phương của tôi là một tay nói dối có tiếng. Các ngài không thể tin được một lời nào của anh ta đâu." ... Po-li, bây giờ em nghĩ đi. Nghĩ cho kỹ. Sai ở đâu?

Tôi chăm chú nhìn cô ta trong lúc cô nhíu tít cặp lông mày mượt mà, cong vút. Bỗng một ánh thông minh lóe lên - ánh đầu tiên tôi thấy - trong mắt cô. Cô công phẫn nói:

- Thế là không công bằng. Hoàn toàn không công bằng. Người thứ nhất bảo người thứ hai là một kẻ nói dối ngay cả trước khi người thứ hai mở miệng thì người này còn có hi vọng gì nữa?...

- Đúng ! - Tôi phấn khởi kêu to - Đúng một trăm phần trăm ! Người thứ nhất đã "bỏ thuốc độc vào giếng" trước khi mọi người uống nước giếng. Anh ta đã hãm hại đối phương trước khi người này bắt đầu... Po-li, anh rất tự hào về em...

- Ồ! - Cô lẩm bẩm, mặt đỏ lên vì sung sướng.

- Em thân mến, em thấy không, có gì là khó đâu ? Chỉ cần em tập trung suy nghĩ thôi... Suy nghĩ - nghiên cứu, đánh giá. Bây giờ ta ôn lại tất cả những gì ta học nhé !

- Anh cứ hỏi đi. - Po-li khẽ vung bàn tay, bình tĩnh nói.

Phấn khởi vì thấy Po-li cũng không phải là ngu đần gì, tôi kiên nhẫn nhắc lại tất cả những điều tôi đã giảng giải. Tôi nêu lên nhiều thí dụ, chỉ ra những chỗ sai, ra sức phân tích không biết mệt, cứ như là đào hầm vậy... Tôi không biết lúc nào thì ra tới ánh sáng mà liệu có ra được tới ánh sáng không đây. Nhưng tôi kiên trì đào, bới, cuốc, cào... Và cuối cùng tôi đã thành công, tôi đã thấy hé ra một ánh sáng. Rồi ánh sáng đó lớn dần và mặt trời lùa vào, mọi thứ đều sáng rực.

Mất năm tối cả thảy, nhưng thật là bõ công. Tôi đã biến Po-li thành một người tinh thông lô-gíc. Tôi đã dạy cho cô biết suy nghĩ. Công việc của tôi đã xong. Cuối cùng cô đã xứng đáng với tôi. Đúng là một người vợ thích hợp cho tôi, xứng đáng với nhà cao cửa rộng tôi sẽ có sau này, một người mẹ thích hợp với những đứa con thông minh, xinh đẹp của tôi...

Đừng nghĩ rằng tôi không yêu Po-li. Trái lại. Cũng như Píc-ma-li-ôn yêu tượng người phụ nữ hoàn hảo mà ông đã tạc ra, tôi yêu người con gái mà tôi đã đào tạo nên. Tôi quyết định ngỏ cho cô ta biết tình cảm của tôi vào buổi gặp sắp tới. Đã đến lúc phải biến chất mối quan hệ giữa chúng tôi, từ tính chất kinh viện sang tính chất lãng mạn.

- Po-li - tôi nói, khi chúng tôi ngồi dưới cây sồi - Tối nay, chúng ta sẽ không nói đến những ngụy biện nữa.

- Ồ! - Cô nói, có vẻ thất vọng.

- Em thân yêu - Tôi hạ cố mỉm cười với cô - Chúng ta đã ngồi với nhau năm tối rồi. Năm tối rất tốt đẹp. Rõ ràng là chúng ta rất hợp với nhau.

- "Khái quát hóa vội vã" - Po-li nhắc lại - Làm sao anh có thể nói được là chúng ta rất hợp nhau trên cơ sở có năm cuộc gặp gỡ thôi?

Tôi tặc lưỡi, thú vị. Cô bé học thuộc bài quá.

- Em ạ. - Tôi vuốt ve bàn tay cô một cách khoan dung - Năm lần gặp nhau là quá đủ rồi. Xét cho cùng, em chẳng cần ăn hết một cái bánh ga-tô mới biết là bánh ngon chứ?

- "Loại suy sai" - Po-li nói ngay - Em không phải là một cái bánh ga-tô, em là một cô gái.

Tôi tặc lưỡi, lần này kém phần thú vị hơn lần trước. Có lẽ cô bé học bài thuộc quá mức cần thiết. Tôi quyết định đổi chiến thuật. Rõ ràng phương pháp tốt nhất là tỏ tình một cách đơn giản, mạnh mẽ, trực tiếp. Tôi ngừng một lát trong khi khối óc đồ sộ của tôi lựa chọn những lời lẽ thích đáng. Rồi tôi bắt đầu:

- Po-li, anh yêu em. Em là tất cả vũ trụ đối với anh, là mặt trăng, là những ngôi sao, những chòm tinh tú trong không gian. Em thân yêu, em hãy nói là em sẽ sống suốt đời với anh vì nếu không thì cuộc đời đối với anh sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Anh sẽ khô héo, tàn tạ, anh sẽ không ăn, không ngủ, đi lang thang trên mặt đất này như một bóng ma âu sầu, thui thủi...

Tôi khoanh tay lại, chắc là phải "ăn tiền" rồi.

- "Dùng thương hại làm mủi lòng". - Po-li nói.

Tôi nghiến răng ken két. Tôi không phải là Píc-ma-li-ôn, tôi là Phrăn-ken-xten và con quỷ đang bóp cổ tôi. Tôi cuống cuồng đẩy lùi làn sóng hoảng hốt đang tràn lên trong lòng. - Bằng bất cứ giá nào, tôi phải bình tĩnh - Tôi gượng cười:

- Ồ, Po-li, em thuộc bài về ngụy biện quá nhỉ?

- Đúng thế! - Po-li gật mạnh đầu.

- Thế ai dạy em?

- Anh chứ ai nữa?

- Đúng. Vậy là em cũng nợ anh một cái gì đó, phải không em? Nếu không có anh, em chẳng bao giờ biết về ngụy biện.

- "Giả thuyết trái với thực tế". - Po-li lại nói ngay.

Tôi quệt mồ hôi trán.

- Po-li, - Giọng tôi khàn khàn - Em không nên hiểu những cái đó máy móc quá! Anh muốn nói đó chỉ là những chuyện ở trường học thôi. Em cũng biết đấy, chuyện sách vở ấy mà, nào có ăn nhằm gì với đời sống thật đâu!

- Lại "đơn giản hóa" rồi. - Po-li vừa nói vừa vui vẻ trỏ vào mặt tôi.

Tôi không nhịn được nữa, vùng đứng lên, rống như một con bò:

- Thế em có bằng lòng lấy anh không thì bảo?

- Không. - Cô đáp.

- Tại sao?

- Vì chiều hôm nay em đã hứa hôn với Pi-ti Be-lô rồi mà!
(Mác Sun-man, nguồn: xitrum.net)

Thursday, July 17, 2008

Dowsany (You took my heart away - MLTR)

Flash này đến 5MB lận, mọi người thông cảm chờ trong ít phút để nó load hết về máy.


http://www.flash8.net/Flash/14041.shtml
(by Dowsany)

Sunday, March 16, 2008

Software Development Life Cycle (SDLC)

Sau đây là chu trình sống của việc phát triển phần mềm tại công ty nè:

Khi mới start dự án:



Khi đọc deadline:


Khi estimate cost:


Code tuần đầu tiên:


Code tuần thứ 2:


Code tuần thứ 3:




Một tuần trước ngày delivery:



Customer:



Onshore PM(Project Manager):



Vietnam PM (Project Manager):


Leader:


Coder


Tester



Buổi tối trước khi deliver



Một giờ trước khi deliver:




Vừa mới deliver xong:



Ngày hôm sau:


Và cuối cùng là chờ feedback:



(Từ blog Huy Thai: http://blog.360.yahoo.com/blog-3APgvRI5br_9Y0fVTiM-?cq=1&p=66)

Cảnh báo “headers already sent by” khi lập trình PHP

"headers" là gì?

Mỗi khi server trả về thông tin cho browser, luôn luôn có một số thông tin đính kèm ở đầu của gói dữ liệu. Đó là "headers". Ví dụ:
Code:
HTTP/1.1 200 OK
Date: Wed, 08 Feb 2006 08:20:07 GMT
Server: Apache/2.0.54 (Debian GNU/Linux) mod_auth_pgsql/2.0.2b1 mod_ssl/2.0.54 OpenSSL/0.9.7e
X-Powered-By: PHP/4.4.0
Transfer-Encoding: chunked
Content-Type: text/html
Những thông tin này dùng để điều khiển browser cho một số chức năng như caching, kiểu dữ liệu, encoding,... Nếu bạn muốn biết thêm về cách sử dụng các thông tin trong header, bạn có thể tham khảo ở đây:
http://www.expertsrt.com/tutorials/Matt/HTTP_headers.html

Nguyên nhân xuất hiện cảnh báo "headers already sent by"

Đôi khi bạn nhận được một cảnh báo như sau: “… headers already sent by”. Trong liên kết ở trên cũng có đề cập đến lỗi này. Cảnh báo trên xuất hiện khi bạn gọi hàm header() hoặc session_start() sau khi gửi về browser nội dung của page. Nội dung gửi về cho browser bao gồm việc bạn gọi hàm echo, print, hoặc tất cả những gì ở ngoài cặp server tag . Chú ý: headers phải được gửi trước khi có bất kỳ một nội dung nào trả về cho browser.

Nhưng tôi không xuất bất cứ nội dung nào về cho browser trước khi gọi những hàm đó, tại sao cảnh báo đó vẫn xuất hiện?

Đây là một lỗi phổ biến của các lập trình viên PHP. Như đã đề cập ở trên, nội dung gửi về cho browser bao gồm TẤT CẢ những gì ở NGOÀI cặp server tags , kể cả dấu cách, dấu xuống dòng cũng được tính vào đó. Hãy thử kiểm tra lại đoạn code của bạn, có thể bạn đã để sót đâu đó một dấu cách ngay sau tag đóng ?> trong một trong những file php mà bạn include vào.

Ngoài ra, còn một nguyên nhân khác bạn có thể gặp phải. Khi bạn lưu file php với encoding là “UTF-8 with signature” trên hệ điều hành Windows, 3 bytes với hex code “EFBBBF” sẽ được chèn tự động vào đầu file. Những bytes này dùng để cho Windows nhận diện ra file text có nội dung UTF-8. Chúng không cần thiết cho PHP. Trình thông dịch PHP xem chúng như là những ký tự thông thường và gửi về cho browser vì chúng nằm trước tag mở . Hậu quả là những lời gọi hàm header() và session_start() đều bị lỗi. Nếu bạn dùng Zend Studio, hãy chọn Encoding là “UTF-8 without signature” khi lưu xuống.

(http://ltvan.wordpress.com/2007/05/2...ready-sent-by/)

Sunday, March 02, 2008

Bước về phía trước (from Pansy's Blog)


Bước về phía trước.
Một đoàn người đang tiến về phía trước trong cuộc hành trình.
Có 1 ngọn đồi phía trước.
Lúc đứng về phía bên này của ngọn đồi, trông nó cao vời vợi, ắc hẳn sẽ làm nản lòng 1 số người lười nhát, và thiếu sự tự tin, dũng cảm.
Hãy leo đi!
Leo đến giữa chừng, mồ hôi nhễ nhãi, sự mệt mỏi cộng với thời tiết oi bức, làm sao có thể chịu nổi đây…hay là nghỉ 1 lát nhé.
….Hoặc là trượt xuống lại ngay vị trí xuất phát vậy, k thể leo nữa đâu, mệt lắm rồi.
Vậy đến lúc này, còn được bao nhiêu người sẵn sàng tiếp tục?
Vài ba người thôi.
Họ cứ leo, nhìn nhau, mỉm cười, và tiếp tục hành trình.
Khi đến gần đỉnh đồi, ánh sáng và hoa cỏ nơi đó hấp dẫn hết thảy những người cuối cùng này.
Họ cố gắng sao cho chính mình là người lên đến đỉnh đầu tiên.
1 người, 2 người, 3 người…và rồi tất cả họ lần lượt đến nơi.
Khung cảnh nơi này làm họ say mê, quyến rũ họ như thứ thuốc chết người. Có vài người đủ khôn ngoan để nhận ra rằng đây chỉ là cuộc chơi, họ cần phải leo ngay xuống dốc bên kia trước khi trời tối và có thể họ sẽ bị lạc trong bóng tối.
Vậy cuộc hành trình đến lúc này còn lại được mấy người?
Rất ít thôi.
Và những người này bắt đầu leo xuống, thoải mái làm sao, họ chỉ cần trượt trên dốc đồi, nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Trở về nhà, họ bắt đầu kể lại cho mọi người nghe cuộc hành trình và những gì đã diễn ra cho họ, cho những ng bạn đồng hành.
Bạn hiểu gì về câu chuyện tôi vừa kể?
Ngọn đồi đó chính là cuộc đời.
Nếu bạn nằm trong số những người mới nhìn thấy dộ cao đã hoảng sợ thì chắc cuộc sống chẳng mỉm cười với bạn đâu.
Còn những người chỉ đi được phân nữa đoạn đường lên đồi, đó là loại người dễ nản chí, thường không có lập trường của chính mình, thế nên họ cũng chẳng thể làm nên điều gì to lớn.
Còn những người lên được tới đỉnh?
Họ là những người có ý chí tiến thủ trong cuộc sống, biết vươn lên khó khăn và vô cùng kiên nhẫn.
Nhưng trong số này lại k thể cản lại sự quyến rũ của ngọn đồi….
Và số đó là những người dễ vấp ngã khi chỉ vừa chạm đến được ánh hào quang của sự thành công, họ chưa thực sự học được sự kiên quyết và ý chí vững trãi, rất dễ bị sự giàu có hay tiếng tăm làm cho mê muội và tha hóa. Họ chưa thực sự đến đúng đích nếu chỉ dừng lại ở chỗ đỉnh đồi.
Còn những người cuối cùng còn lại.
Họ là những người số ít và may mắn trong cuộc sống.
Họ vừa thành công, lại vừa biết cách làm chủ bản thân mình. Cuối cùng họ về đến cái đích thực sự cần đến, là sự cập bến của cuộc đời, là bình yên, là hạnh phúc thực sự.
Cuộc đời là 1 hành trình gian lao, k chờ đợi ai, và k thương tiếc ai!
Tôi hi vọng bạn là 1 trong những người số ít đó nhé!
Tác giả: Pansy
http://blog.360.yahoo.com/blog-q4dGZQshdKkJBvtNN81bMV8J?p=260

Sunday, January 20, 2008

Lover Concerto

Buồn buồn tự nhiên nhớ bài này. Để lên blog nghe chơi.

Sunday, January 06, 2008

Singapore, những ngày cuối năm 2007

Đi chơi về được gần 1 tuần rồi, giờ mới lên đây viết vài dòng, cũng để phủi bụi cho cái blog.

Chuyến đi tốn kém cuối năm nay thu lại được vài kết quả kha khá: mở mang tầm mắt, biết người biết ta; vài kỷ niệm vui có , buồn có ; quen thêm được nhiều người, hiểu thêm được nhiều chuyện; sắm được đôi giày xịn và vài cái áo mới ...

(Hình chưa có đầy đủ để đăng, chờ update...)

Còn đây là đoạn phim quay được một đoạn biểu diễn nhạc nước ở khu Sentosa:



Và pháo bông đêm giao thừa: